Viết rất ngắn

Viết

Tôi thích viết. Thường thức khuya viết linh tinh rồi gửi cho bạn bè xem. Có người đọc, khen hay, bảo nên tập trung vào viết truyện, sau này làm nhà văn.


Tôi nghe, ngày ngày online mơ mộng, thả hồn theo tiếng gọi của văn chương.

Hai tháng sau, tôi mất việc.



Gái

Gái là thứ động vật hữu nhũ xinh đẹp và kỳ cục nhất thế gian. Xinh đẹp thì không phải nói, kỳ cục thì có nhiều điều để nói. Giả dụ như, giai của gái mà qua đêm cùng với một gái khác. Nếu giai có làm gì gì đó, gái sẽ bảo giai phản bội, thiếu chung thủy. Nếu giai không làm gì, gái sẽ bảo giai yêu thương gái kia đến mức thăng hoa cảm xúc, vượt qua cả ham muốn bình thường.


Ví dụ một cái chơi chơi vậy thôi. Ví dụ nhiều, gái sẽ dỗi.



Nuôi

Anh tặng em cái chậu và 6 con cá bảy màu. Em hí hửng bưng về nuôi. Mười bữa sau em gọi qua, giọng buồn hiu “Anh ơi, cá chết hết chơn rồi!”. Anh nói để anh mua cho em con khác, nuôi cá là vậy. Em nói thôi, nuôi vui mà nó chết em buồn. Thời gian sau, anh lại tặng em mấy con ba ba Đài Loan mà một lần anh thấy người ta bầy bán trên đường. Em thích, thích ghê lắm, mấy con ba ba dễ thương ghê luôn. Mươi mười ngày sau, ba ba chết tiếp, em lại buồn. Lần này, anh mua cho em con rùa bông. Nhóc ạ, em nuôi con rùa bông này và con ếch xấu xí như anh cho khỏe.


Thứ này độc ác, sống lâu, cuối phim mới chết.



Thời gian

Hai đứa ngồi nhìn nhau. Anh nhìn cô, lòng bình nhiên lạ. Cô cười, bảo ngày xưa anh đâu có biết mỗi khi anh chở cô, ngồi phía sau cô chỉ muốn ôm anh thật chặt. Ngày ấy, và bây giờ… Bây giờ thì không được rồi. Thời gian thật tàn nhẫn. Ngày ấy anh còn gầy gầy, xương xương, ôm rất dễ. Giờ thì ôm anh tuy thích nhưng mất cả hơn vòng tay, khó lắm em ơi.




Cảm xúc

Cô nằm im im, mắt nhắm hờ như lim dim, đôi môi mim mím. Anh chóng tay bưng mặt nhìn cô. Sáng, nắng hăng hắt lên rèm cửa sổ nhìn hay hay lạ. Có những lúc người ta cứ muốn thời gian đứng lại, rồi người ta cũng đứng lại theo nó. Có những lúc người ta chỉ muốn ở bên nhau, nằm cạnh nhau, nhìn nhau, và lặng im. Có những lúc muốn thế, mà chẳng được. Anh khẽ khàng ngồi dậy, nhìn cô. Anh nói, chậm rãi và thẹn thùa, giọng ấm lạ: “Em ơi, anh mắc quá à!”.


Nói rồi, anh đi.



Tháng ba

Tháng ba cũng bình thường như những tháng khác trong năm. Sài Gòn là vậy, chẳng tháng nào khác với tháng nào là mấy. Nếu khác gì thì cũng chỉ là khác về mặt… cá nhân. Hồi đó, Mẹ mình sinh ra mình vào tháng này…


Ngồi online, một người bạn bảo trời bên đó đang mưa. Mưa giữa tháng ba. Mưa đêm. Tự dưng nghe mà thèm thèm. Cũng lâu mình không thức khuya nỗi. Đi làm về cứ là nằm lăn đùng ra mà xem Tivi rồi ngủ khì khì.


Mà cũng lâu, chả có cơn mưa đêm nào. Thèm chứ!



Tháng ba 2

Giữa tháng ba thèm cơn mưa tháng sáu

Để dại khờ anh ngủ dưới chân em…

Tự dưng mà nghĩ, giá như có một hôm nào đó như hôm nay, trưa trưa thế này, trời bỗng mưa ào ào. Mưa lớn. Trên cái gác nho nhỏ của mình, em ngồi đó nghiêng nghiêng, anh sẽ nằm ngoan ngoãn gối đầu lên chân em nhìn ra ngoài kia. Nhìn coi mưa sẽ… mưa đến khi nào rồi thiu thiu ngủ. Vậy thôi.


Mà nghĩ vậy cho nó thơ mộng chớ mà thật, chắc nhìn mặt anh ngu lắm em ha!



Đàn nhị

Hôm qua xem phim, thấy người ta chơi đàn nhị. Trong phim, giữa đêm mưa gió bão bùng, người đàn ông ngồi đó kéo đàn, gương mặt ông u buồn trầm mặc. Anh xem mà buồn. Buồn tê tái, buồn hiu hắt.


Nghĩ chớ giả như anh cũng biết chơi đàn nhị. Rồi giữa một đêm mưa nào đó của tháng ba, anh ngồi một mình kéo đàn ò e ò e í e ò e í e tèn ten ten ten tèn tén tèn ten… Tiếng đàn và tiếng mưa rớt vào trong nhau, nghe chừng chắc là buồn lắm. Buồn rung rinh tim luôn. Mà nghĩ tiếp, chẳng biết ở Sài Gòn này có chỗ nào dạy kéo đàn nhị không. Nếu có anh có quởn và hào hứng đi học không. Học rồi có dám chơi không, không khéo lại bị hàng xóm người ta mắng… Nhiều khi cứ nghĩ nghĩ vậy rồi thôi.


Đêm tháng ba, trời mưa, một thằng con trai ngồi chơi đàn nhị. Mà đêm tháng ba là đêm xuân. Nhà anh có cái gác, có cái lan can nhìn ra ngoài hẻm nhỏ… Tối, cũng cứ là hun hút.



Cà phê

Bạn rủ đi cà phê. Ỡm ờ, chưa biết sao, chưa biết đi không.

Nhiều khi cũng thèm cà phê, thèm không khí ngồi ở một quán cà phê. Một quán cà phê nào đó, cũ và mới, quen và không quen. Có thể chỉ là ngồi ngồi vậy thôi. Có thể sẽ chẳng nói gì hết. Có thể chỉ là ở đó rồi nghĩ này nghĩ nọ hoặc nhơ nhớ lung tung. Nhớ vài người hay vài chuyện. Bâng quơ.


Nhưng mà thèm hơn cả cà phê là thèm… một người nào đó để đi với mình, để có thể làm những “thứ” trên mà không bị phàn nàn “chán òm”. Cái đó mới khó.




Buổi sáng

Trời một màu nhờ nhờ xám. Thích bầu trời vậy vào những buổi sáng. Đâu chừng 5h, chạy ngoài đường cứ gọi là thoải mái lạ lùng. Mát lạnh, và trong lành. Đường thì vắng hoe, chả có mấy người đi lại. Muốn có cái không khí đó ở Sài Gòn, chỉ có nước dậy thật sớm thật sớm.


Hiềm, nhớ và thích vậy thôi chứ toàn ngủ đến sát giờ đi làm mới dậy. Mặt trời trên đỉnh, mặt mình thì vẫn còn ngu ngu. Sáng sớm, sáng trong lành gì nổi.



Màu xanh

Anh thích màu xanh, xanh lam. Không đến mức là cuồng nhiệt với màu xanh, chỉ chừng là sau này có viết truyên, tên cô gái nhân vật nữ trong truyện của anh sẽ là Lam. Và nếu có con gái, anh sẽ đặt tên con anh là Lam. Cái màu xanh ấy đi vào trong anh nhiều khi là lung linh lắm… Không diễn tả được nhưng anh biết nó có một ý nghĩa nào đó. Trước khi thích những mảng màu xám bàng bạc buồn của bầu trời, anh đã thích một khung trời xanh trong những ngày nắng đẹp. Và biển, anh chẳng yêu thương gì biển đâu nếu biển không phải xanh mà mang màu hồng hồng tím tím.


Cũng ngộ, nhiều khi tự huyễn hoặc chính mình trong sự yêu thích một gam màu. Đùa thế thôi, chứ tình yêu ư, vẫn còn chưa đủ. Xanh ư, buồn lắm em à.



Buồn

Buồn là cái gì, em nhỉ? Đâu có định nghĩa rõ ràng nào về nó đâu. Vậy mà người ta thì cứ buồn. Những tối, người ta ngồi im lìm đâu đó, ngó đông, ngó tây, ngó trời ngó đất, ngó vào… monitor rồi người ta buồn. Buồn thấy ớn luôn. Mà nhiều khi buồn gì người ta cũng không biết. Buồn buồn chơi cho vui vậy mà.


Giá như người ta đang ở giữa đồng, xung quanh là vắng lặng. Giá như người ta chỉ có một mình, xung quanh là gió thổi. Thì buồn đó, người ta có gom đám lá khô dưới đất mà đốt. Đốt sạch sẽ. Đốt cho lửa cháy tưng bừng. Đốt hết nỗi buồn.


Nói vậy thôi, đốt rồi người ta cũng sẽ vẫn buồn. Nhiều khi buồn cũng là một thứ gì đó để lấp đầy khoảng không trống rỗng trong lòng ngực.



Thơ tèn ten

Em giấu tình lên mây

Tìm điên cuồng không thấy

Lòng ta hoang lửa cháy

Em vô tình nào hay…

Chẳng nhớ bắt đầu làm thơ tự khi nào. Chỉ nhớ, có những bữa hí ha hí hửng gõ vào đâu đấy vài câu vừa nghĩ ra được. Hí ha hí hửng vì nghĩ ra đựơc, và thích. Nhưng nhiều khi buồn và buồn cười, bởi những thứ mình thích chưa hẳn là người ta sẽ thích.


Nếu tất cả những gì mình thích, mà có người nào đó cũng thích, thì sao nhỉ? Chắc yêu mất.



Đôi tay

Này nhé em, anh có một đôi tay mạnh mẽ.

Gió bay qua anh đưa tay là nắm được. Nắng rớt những tia vàng hanh hao, anh đưa tay là đón được. Trăng những ngày tròn hay khuyết, có rơi xuống anh cũng nghiêng tay người ôm trọn vào lòng. Cả biển hung hăng bạo tàn cuồng loạn là vậy mà cũng có ngán đâu, muốn bắt muốn ôm muốn gì là muốn… Gió, biển, nắng, trăng – với đôi tay này anh đưa tất cả vào thơ. Nằm yên, không nhúc nhích.


Vậy mà, ước mơ và hy vọng, nhiều khi cùng vùng lên và chạy thoát khỏi anh. Nghĩ mà thấy buồn sao sao.



Nước mắt

Nước mắt là thứ thuốc hữu hiệu để sát trùng mắt…

Ừ, em nói và anh tin. Anh tin vào những người biết rơi nước mắt. Người ta còn khóc được là không sao. Những người ấy lành lắm, còn yêu thương được lắm. Dẫu cho người ta khóc hưng hức trước mọi người hay khóc rấm rứt rấm rứt một mình vào những bữa khuya, thì người ta cũng là đang khóc, đang là chính người ta.


Muốn khóc và được khóc, đâu phải ai cũng làm được đâu. Đâu phải ai cũng lúc nào cũng trở về với chính mình, phải không em?

Hôm nay em đã khóc hay chưa? Nhiều khi muốn hỏi em vậy, nhưng mà thôi…



Hôn

Tưởng tượng nhé… Một chiều nào đó, giả dụ như hôm nay, trời úa một màu nắng vàng buồn đến là tê tái. Buồn ơi là buồn. Anh đi lang thang trên một bãi cát cũng vàng thật vàng, biển thì cứ chập chờn hôn lên chân anh từng lúc. Lúc ấy, chắc là anh nhớ em nhiều lắm. Nhớ nhiều bằng số chữ anh type trên màn hình tự nãy đến giờ, và từ trước đến giờ.


Nhưng, cứ để anh đi một mình giữa biển, giữa một buổi chiều như thế nha em. Một mình thôi. Sợ, nếu em bất thình lình hiện ra thì anh hôn em mất. Thiệt đó. Thế thì sợ, em he!?



Nỗi nhớ

Anh đố em nỗi nhớ có màu gì?

Anh đố em nỗi nhớ dài bằng gì?

Anh đố em nỗi nhớ sâu bằng gì?

Có dài bằng những ngày ta không gặp nhau, có rộng bằng khoảng cách ta xa nhau, và có xanh như nỗi buồn những đêm ta không ngủ?

Những thứ này khó bề đong đo, so sánh phải không? Mà trái tim mình nào đâu phải thứ có thể đặt lên một hệ quy chiếu nào để mà nghiên cứu.

Cứ biết rằng rất sâu, rất dài và màu thì buồn lắm em ơi…



Nhạt

Anh hay chê người này nhạt, người kia nhạt. Chê thì chê chê vậy thôi, chứ anh có nếm được người ta đâu mà biết nhạt, mặn ra sao. Còn chính mình thì anh nếm được, cũng thử vài lần cho biết mùi vị bản thân. Khi nào trời nóng thì đổ mồ hôi, anh mặn thiệt. Còn bình thường thì thật, nhạt phè.


Cũng còn may, anh chẳng nếm được vị của cảm xúc của mình. Chứ mà nhỡ nếm được, thấy nó nhạt phè phè luôn thì anh buồn biết mấy. Chắc tan nát cõi lòng luôn quá!

4 comments:

Anonymous said...

a huyenvu cho e xin vài ý trong bài của anh đem lên blog của e nha!
e là con trai mà đọc còn cảm động. không biết nếu có bé nào vô tình đọc được bài này rồi có yêu a lun kô nhỉ ;))

blueday said...

Anh chàng này lãng mạn quá, cũng hay hay :)

Khanh said...

Nếu giai có làm gì gì đó, gái sẽ bảo giai phản bội, thiếu chung thủy. Nếu giai không làm gì, gái sẽ bảo "giai bị bệnh "

Anonymous said...

Cho xin cái topic này nhá :)

Post a Comment

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger