Cái giá của tội ác

Thế là hắn đã giết người đấy à, hắn chưa bao giờ nghĩ là mình lại làm thế, quả tình hắn không cố ý. Nhìn cô gái quằn quại một lúc rồi lịm dần trong vũng máu, hắn thấy gai gai ngưòi. Cũng may cho hắn khi ấy trời đã tối , đoạn đường ấy rất thưa thớt người qua lại. Gã bạn đèo hắn tăng ga hết cỡ ,chạy xe như ma đuổi.


Hắn đi giật dây chuyền lần này là lần thứ năm. Hắn đã muốn thôi cái thói khốn nạn này từ lần trước, nhưng một người vô công rồi nghề như hắn, ham ăn chơi hơn làm lụng, lại đèo bòng thêm một cô bồ cũng siêng ăn biếng làm, thì cho dù có muốn bỏ cũng khó. Nhất là thói đỏng đảnh của người yêu lắm lúc làm gã phát điên . Ả luôn hành hạ hắn bằng những nhu cầu không bao giờ cạn.. Có những khi hắn bế tắc đến cùng cực, muốn bỏ tất cả, để ra đi làm lại cuộc đời, nhưng cô ả như có bùa ngải, khiến hắn mê muội rơi vào những đam mê không dứt.


Có lần, khi hắn nói với ả rằng hắn sẽ hoàn lương, hắn sẽ bỏ hẳn cái thói cướp giật này, cô ả trề môi rồi cười khanh khách. Ả đẹp và lẳng lơ, khiến cho lắm gã đàn ông phải si mê. Phải nói rằng hắn khá đẹp trai, nên đi với ả cũng xứng đôi vừa lứa. Nhưng hắn luôn luôn lo sợ một ngày nào đó ả sẽ bị kẻ khác cướp mất từ tay hắn. Hắn nghèo rớt, bố mẹ ở dưới quê quanh năm làm ruộng, hắn lang thang vờ vật ở chốn phố phường này đã một năm, chẳng có thứ tài sản nào ngoài cái xe máy Tàu làm phương tiện đi giật cướp, và cả ả nữa. Ả nũng nịu như con mèo và uốn éo nham hiểm như loài rắn. Ả cho hắn những phút giây mê mải nhưng cũng đẩy hắn đến những cơn dằn vặt tột cùng.


Đúng khi cái ý muốn tìm một chỗ nào để làm thuê, ít tiền thôi nhưng không còn phải sống trong hối hận và dằn văt thôi thúc hắn, thì cô ả lại đến tìm hắn, ả đòi một bộ son phấn của Canada mới. Hắn quắc mắt lên với ả rằng hắn không còn tiền, và hắn cũng quyết không làm trò ăn cướp nữa, thì ả lả lơi ôm lấy hắn, bàn tay nuột nà của ả mơn man trên mặt hắn, khoé môi ả trề ra hờn dỗi. Thế là chỉ trong phút chốc, cái ý nghĩ ấy của hắn tiêu tan, hắn lại tự nhủ mình làm lần này là lần chót. Hắn gật đầu và nhận thêm một cái hôn rất kêu của ả.


Hắn rủ thằng bạn vẫn hay “làm” cùng hắn những phi vụ giật dây chuyền đến một con đường khác với những con đường lân trước. Lúc ấy trời đã tối . Chờ mãi, cuối cùng con mồi cũng tới. Một cô gái đi trên chiếc xe ga đắt tiền màu đen phóng về phía hắn, trên cổ là một chiếc dây chuyền lấp lánh. Gã bạn phóng xe tới song song, còn gã nhanh tay giật lấy. Cô gái bị mất tay lái ngã sóng soài, đầu đập mạnh xuống mặt đường, cô quằn quại rồi lịm đi rất nhanh, máu ở vết thương trên đầu vẫn chảy ra không dứt. Hắn kịp nhận thấy một gương mặt thanh tú xinh đẹp, hắn tiếc cho cái sắc đẹp ấy, nếu còn sống có lẽ sẽ rực rỡ lắm. Gã bạn cũng bất ngờ, lắp bắp hỏi: “ Nó chết rồi à?”


Hắn run rẩy không nói năng gì và giục gã bạn phóng nhanh hơn nữa.

Về tới nhà, ả người yêu đã chờ sẵn, thấy chiếc dây chuyền, ả rú lên vì thoả mãn. Chưa bao giờ hắn mang về một chiếc dây chuyền nặng và to như vậy. Hôm sau, hắn mang chiếc dây chuyền ra tiệm vàng bán, được một món tiền khá lớn. Hắn chia một nửa cho gã bạn, còn lại mang về cho ả. Đống tiền làm ả sáng mắt . Còn hắn, cảm thấy mệt mỏi rã rời, hắn quăng mình xuống giường và chỉ mong cho giấc ngủ kéo dài mãi mãi.


Nhưng thực tại vẫn là thực tại, hắn vẫn phải thức dậy vào sáng hôm sau và hình ảnh cô gái vẫn ám ảnh hắn không dứt ra được. Hắn tránh đi qua con đường hôm ấy và sợ hãi đến toát mồ hôi khi thấy bóng dáng của công an đầu ngõ, cho dù hắn luôn tự trấn an hắn rằng sự việc hôm đó chỉ có trời biết, đất biết, hắn và gã bạn biết. Hắn tìm đến một cửa hàng sửa xe máy xin làm thợ phụ và được người ta nhận. Hắn đã quyết định hoàn lương.


Đương nhiên là ả người yêu bất ngờ khi hắn làm như vậy. Ả xồng xộc chạy vào nhà hắn, bảo hắn là thằng dở hơi gàn dở, hắn dửng dưng như không nghe thấy ả nói gì, hắn tập tháo lắp cái xe của hắn. Ả càng cáu và bắt đầu chửi hắn bằng những lời thậm tệ. Cái mặt đầy son phấn của ả khiến hắn thấy lợm giọng, hắn điên lên và thẳng tay tát ả. Ả lao ra khỏi nhà hắn vừa khóc vừa tru tréo chửi. Hắn đóng cửa và bỏ ngoài tai. Thế là từ đấy hắn và ả không còn gặp lại nhau nữa. Hắn không buồn mà cũng không vui, trái lại hắn thấy nhẹ người. Hắn có thêm quyết tâm làm lại.


Qua mấy tháng, tay nghề của hắn dần dần tiến bộ. Người chủ tăng thêm tiền lương cho hắn, cầm những đồng tiền ít ỏi nhưng lương thiện, hắn mỉm cười tự nhủ thế là những ngày đen tối đã qua. Hắn đã chuẩn bị đón nhận một cuộc sống hoàn toàn mới. Thỉnh thoảng hắn bắt gặp người yêu cũ ngồi sau xe máy ôm eo chính thằng bạn một thời cướp giật với hắn, cảm giác ghen tuông thoảng qua một lúc rồi lại biến mất rất nhanh, lúc này lí trí của hắn đã chiến thắng. Nỗi dằn vặt trước đây không còn đeo bám hắn dai dẳng nữa, cho dù thỉnh thoảng trong đêm hắn vẫn giật mình thức dậy vì những hình ảnh xưa cũ hiện về.


Mọi việc cứ thế êm đềm trôi qua được nửa năm. Trưa hôm ấy, mọi người đã vào bên trong ngủ hết, chỉ còn lại mình hắn bên ngoài cửa hàng, chợt có một cô gái dắt xe đi đến, gọi hắn sửa xe.Một chiếc xe ga màu đen đập vào mắt hắn. Hắn ngồi xuống và bắt đầu tháo lắp. Lúc ấy cô gái vẫn đeo khẩu trang kín mặt. Bước vào bên trong, cô gái gỡ khẩu trang ra, hắn ngỡ ngàng rồi hoa mắt. Vẫn khuôn mặt thanh tú mà hắn không bao giờ quên ấy, trên cổ có một vết xước, hắn ngước lên, cô gái đang trừng trừng nhìn hắn. Bên ngoài vẫn im phăng phắc, đường phố vào trưa nắng hầu như không có người qua lại. Hắn run rẩy gục xuống. Một lúc sau hắn ngẩng lên thì không thấy cái xe đâu nữa, chỉ thấy bóng cô gái thấp thoáng phía xa xa, chân như không chạm đất.


Sau hôm đấy hắn như người mất hồn, mỗi khi thấy đằng xa có bóng một chiếc xe ga màu đen nào đó là hắn lại rùng mình run rẩy. Công việc sửa xe trở lên vô cùng nặng nề với hắn. Cầm cự được một tháng, hắn gầy sút đi trông thấy, cuối cùng hắn xin nghỉ việc. Hắn muốn về quê.


Khi hắn về đến nhà, bố mẹ hắn mừng rỡ lắm. Cuộc sống của gia đình hắn không còn khó khăn như trước. Bố mẹ hắn tuy vẫn làm ruộng, nhưng bố hắn còn thuê được ao của xã để nuôi thêm cá. Đời sống có phần cải thiện hơn xưa. Quê nhà như hiền hoà hơn với hắn, hắn không còn nỗi ám ảnh về cô gái với chiếc xe màu đen nữa, hắn đã béo ra, đã yêu đời hơn và cười nhiều hơn. Hắn bắt đầu quen với những công việc của nhà nông. Người làng thấy hắn siêng năng chăm chỉ, lại ăn nói dễ nghe, không còn là cái thằng lêu lổng ngày xưa, họ dần dần có cảm tình với hắn, thậm chí những nhà có con gái cũng muốn gả con mình cho hắn.


Trong số những cô gái làng, hắn để ý một cô gái tên là Yến. Yến không xinh nhưng duyên, thắt đáy lưng ong, mái tóc thôn nữ dài óng mượt ngang lưng, cô chăm chỉ làm lụng, biết thu vén công việc và hình như cũng thích hắn. Mỗi khi thấy hắn, má cô đỏ ửng như trái đào, cô bước qua hắn thật nhanh rồi quay lại nhìn hắn ngượng ngùng. Mùi bồ kết hương nhu trên mái tóc cô theo hắn cả vào giấc ngủ.


Ao cá của nhà hắn mấy hôm nay hay bị mất trộm. Hắn xin với bố dựng một cái lều nhỏ để trông cá vào buổi đêm. Bố hắn đồng ý ngay.


Đêm hôm ấy chỉ có mình hắn ngoài lều, trăng thanh gió mát, xung quanh hắn tiếng ếch nhái kêu ộp oạp, những người câu ếch vác hom đi qua chào hắn, nhờ thế mà hắn không buồn ngủ. Đến gần sáng, họ đã về hết, xung quanh lại trở lên vắng lặng. Không thể cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới, hắn thiu thiu ngủ.


Trong giấc mơ, hắn thấy Yến ra lều ngồi với hắn, cô mang cho hắn một niêu ếch ôm măng và một âu cơm nóng. Họ ngồi bên nhau ăn và trò chuyện.


Họ ăn xong thì trời đã gần sáng, Yến xin phép hắn đi về. Hắn cười đắm đuối nhìn cô rồi bất ngờ kéo tay cô lại. Khi Yến quay mặt về phía hắn thì trời ơi, đó không phải là gương mặt của cô, mà là của cô gái hắn tưởng rằng mình đã quên từ lâu, vết xước trên cổ cô nhắc lại cho hắn quá khứ đầy tội lỗi, hắn hét lên và tỉnh dậy. Bên ngoài trời đã mờ mờ sáng, chợt hắn thấy miệng mình tanh tanh. Hắn nhìn xung quanh và khiếp hãi thấy những cái đầu ếch còn vương vãi, hắn cảm giác giấc mơ đêm qua cũng không hoàn toàn là một giấc mơ thuần tuý. Một cơn lợm giọng cuộn lên, mọi thứ trong cổ họng hắn tuôn hết ra ngoài. Hắn thấy lổn nhồn trên nền đất là những miếng da ếch và thịt ếch sống, có lẽ đêm qua hắn đã ăn phải. Hắn ngã lăn ra đất.


Sau một trận ốm thập tử nhất sinh, hắn bỏ đi đâu không rõ. Có người bảo rằng thấy hắn lang thang trên thành phố, không còn nhận ra ai nữa, có người lại bảo đã thấy hắn mặc áo nâu quét lá ở một ngôi chùa. Mỗi người nói một phách, nhưng ai cũng quả quyết rằng hắn đã mất trí, vì hắn nhìn họ, những người đã từng nói chuyện vui đùa với hắn, như nhìn vào thinh không.

3 comments:

sad said...

Truyện hay quá, thanks Huyền Vũ nha!

WonBin said...

hài, đúng là cái gì cũng có cái giá của nó, hì hì, tốt nhất là sống thật chăm ngoan ko gian lận hè hè, đầu óc tỉnh tâm, đi nhậu thoải mái là người nó nhẹ nhàng liền, hehehehe :D :D

Logic Implementation said...

Sao Không nói đây là một câu chuyện có thật thì sẽ hay hơn nhiều . Tuyệt !!!

Post a Comment

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger