Sự tích rượu rắn

Ngày xửa ngày xưa, rất xưa…


Vào thời mà loài người chỉ có chàng Adam và nàng Eva sống trên thiên đàng, khi đó cuộc sống của họ thật là vui vẻ. Chàng Adam suốt ngày ca hát, rong đuổi theo hươu, nai, tìm kiếm những mảnh đất mới hương đồng gió nội, Còn nàng Eva chỉ mải đuổi bướm, hái hoa và ca hát. Hai người chưa biết "ái tình" là gì nên chưa ai từng thốt lên "ái chà chà" khi trông thấy người kia. Họ không quan tâm đến nhau.


Rồi một hôm, xuất hiện con rắn hoa đến ở chung với hai người ngay trong "thiên vườn" như bao con vật khác. Nhưng rắn là loài tinh quái, nó biết Adam và Eva có một bí mật mà chính hai người cũng không biết. Vậy là nó xui hai người ăn trái cấm, trái mà ngày nay chúng ta gọi là quả táo. Và…


Lúc đầu, Adam rất sung sướng và vô cùng hạnh phúc. Chàng ca hát nhiều hơn, tập thể hình nhiều hơn và còn hái rất nhiều hoa tặng Eva nữa. Nhưng cũng từ đó, chàng Adam mất hẳn tự do, đi phải thưa về phải báo, hễ uống chút rượu hay về nhà khuya là bị Eva cằn nhằn liền. Hoặc giả ăn xong mà chàng chưa kịp dọn, sẽ được nghe "bài tình ca mùa đông" ngay. Lúc đầu, để nàng vui lòng nên Adam chấp nhận tất cả, chịu cả sự quản lý về giờ giấc mà không phàn nàn gì. Rồi dần dần chàng thấy tù túng quá, Adam đâm ra buồn bực, hay cáu gắt và… chống đối. Thế là các cuộc cãi vả diễn ra. Nhiều lần hai người lời qua tiếng lại om sòm, khiến cả thiên vườn náo động. Trời lấy làm bực, bèn đuổi cả hai người xuống trần gian. Trời cũng đuổi luôn con rắn (là nguyên nhân đầu tiên của sự ồn ào đó) xuống mặt đất.


Cuộc sống trần gian của Adam còn khốn khổ hơn trên thiên đàng. Vì ở đây có quá nhiều thứ để Eva đòi hỏi: siêu thị, phim ảnh, nhà cửa, quần áo, xe máy… Chàng còn phải lao động vì bao nhiêu thứ mà chàng gọi là có cũng để phí (sau này con cháu chép thêm chữ "phí" vào để nhớ đến tổ tiên: phí đường, phí điện, phí vệ sinh, phí xây nhà, thu lệ phí…). Dĩ nhiên là Adam thấy bực với Eva lắm, nhưng chàng còn bực với con rắn hơn. "Nếu không có nó xui ta ăn táo thì đâu đến nỗi này!" – Chàng nghĩ.


Việc đầu tiên là chàng đuổi con rắn ra khỏi nhà, bắt nó sống chui lủi bờ bụi cho hả giận. Buồn thay, sự căm hận của Adam ngày càng tăng, chàng uống rượu cho vơi đi mà không được và vì uống rượu hoài nên Adam phát hiện rằng nếu rượu được ngâm thêm cái gì đó thì uống vào sẽ "phê" hơn. Lúc đầu, chàng uống rượu ngâm cây cỏ (sau này con cháu gọi là rượu thuốc). Rồi chàng nảy ra ý tưởng ngâm con rắn vào rượu, uống rượu đó mới hả cơn hận thù. Thế là số phận con rắn đó được định đoạt trong hũ rượu. Cũng may mà nó đã kịp lấy vợ, sinh con duy trì nòi giống.


Nhưng Eva vẫn còn đó với bao nỗi phiền toái cho Adam. Hơn nữa, bà Eva còn dạy cho con gái, cháu gái cách ngự trị những chàng Adam trẻ khác. Ngày nay, các đấng mày râu lớp Adam hậu sinh vẫn uống rượu rắn dài dài cho hả cơn hận sầu là vì thế!

7 comments:

sad said...

Pác nói nhầm rồi, tình cảm của con gái bao la dạt dào như biển cả, còn con trai thì phải vững chãi mạnh mẽ như núi chứ ;;)

HuyenVu said...

Núi chứ đâu phải san hô ;;). Anh đang đề cập tới mấy câu thơ châm chích của bé mà :))

ThanhLong said...

Đi làm lúp rượu rắn hè =P~

sad said...

Thì san hô cũng cứng mà pác, phải thi vị hóa mới ra thơ chứ ;;)

HuyenVu said...

Ớ! thua ròi :o, nói thế thì pó tay L-)

HuyenVu said...

pác wonbin mời hả? :))

Been said...

so sánh làm zì....trai gái ai cũng tuyệt :-bd

Post a Comment

Twitter Delicious Facebook Digg Stumbleupon Favorites More

 
Powered by Blogger